Thứ Tư, 10 tháng 11, 2010

Đài hoa hồng (1)

P/S: Truyện này có một vài chi tiết thực tế, nhưng không phải là tất cả. Mong bà con đừng suy diễn nhé.
I.

Đồng hồ chỉ 3 giờ khi trời đổ về chiều. Tôi uể oải thức dậy sau giấc ngủ trưa không lấy gì làm thoải mái lắm . Cái oi giữa trưa tháng bảy như ngưng hết hơi nóng vào đây, nơi có căn hộ tại một chung cư cũ kỹ tôi đã sống từ cách đây hơn hai năm. Đang ngủ, tôi cảm giác hình như có một bàn tay vô hình nắm lấy toàn thân. Nặng nề, nghẹt thở. Tôi cố vùng vẫy, hai lần, rồi lại cố hết sức bình sinh choàng tỉnh dậy. Cảm thức mơ hồ huyền ảo như bị chặn lại, tôi mở mắt nhìn lên trần, đảo mắt nhìn xung quanh. Một chiếc vô tuyến đầu giường, một tủ sách, một bàn viết, một cái cửa sổ nhìn ra cái giếng trời của khu chung cư. Mọi thứ thân thuộc, êm đềm, nguyên vẹn kéo tôi lại thực tại.

Nóng nực. Tôi ra khỏi giường, lại tủ lạnh tìm một lon bia, hớt một ngụm rồi đi ra lan can hóng mát. Ngoài trời,  nắng cô động một chất lỏng đặc sánh. Một vài làn nhỏ yếu ớt tìm đến làm dịu bớt chút oi nồng. Tôi đảo mắt nhìn quanh, hai ba căn nhà chung cư 3-4 từng vẫn im lìm trong nắng. Không gian tĩnh mịch, văng vẳng đâu đó nhà ai đang mở Bon Jovi với bài These days.

“Một người đàn ông già, cô đơn thu mình dưới một gốc đường vắng trong đêm lạnh”

Tôi lại nhìn vào căn hộ vắng của mình. Không một bóng người, chợt thấy mình cô độc như người đàn ông trong These days mà Bon Jovi hay ngâm nga.

Chuông điện thoại cầm tay reo, tôi ngần ngừ không biết nghe máy hay không? Bình thường ít ai gọi cho tôi giờ này. Hẳn đang là giờ trưa, và theo phép lịch sự tối thiểu người ta hiếm khi quấy rầy khi không có chuyện gì cấp bách.

Chờ đến hồi chuông thứ ba, tôi nhấc máy. Chiếc E71 hiển thị số máy gọi đến là một số để bàn.

 “Tớ là Hoa đây”

Tôi định thần, trong giây lát cố lục lại trong trí nhớ xem Hoa là ai. Đó là một người bạn hồi học phổ thông.

“Hoa à, tớ khỏe. Lâu quá chẳng gặp cậu. Cơn gió nào lại xui khiến cậu nghĩ đến tớ thế này?”

“À, chẳng là thế này. Tớ vừa đọc một apphich, biết là tối ngày kia, có một “cơn bão rock” sẽ đi đến thành phố này…”

Tôi ngập ngừng, chưa hiểu Hoa nói về điều gì.

“Ý tớ nói là show ca nhạc Rock Storm đó mà. Tớ cũng đọc được một thông tin, tập đoàn của cậu đứng ra tài trợ và tổ chức live show này…”

Rock Storm? Tôi ngẫm nghĩ. À, thì ra đó là một live show rock xuyên đất nước do công ty tôi đang làm việc tổ chức. Đó là một hình thức quảng bá thương hiệu. Tôi làm mảng kỹ thuật, cũng không quan tâm mấy đến khâu PR nhãn hiệu công ty. Đương nhiên, tôi không quan tâm nhiều đến Rock Storm, chỉ biết được nó qua một vài bài báo văn hóa văn nghệ mà tôi đọc được trên mạng.

“À, tớ có biết…”

“Thật tình, tớ không muốn làm phiền cậu. Cô bạn tớ, cậu cũng đã gặp trong tiệc họp lớp phổ thông đấy, rất thích rock. Cô ấy bảo tớ mọi giá phải kiếm bằng được vài chiếc vé. Tớ thì đang ở xa, phải đến chiều mai mới về. Đọc trên poster là nơi cậu làm việc đứng ra tổ chức. Chẳng biết run rủi thế nào, tớ lại nghĩ là cậu có thể kiểm được…”

“À, là thế. Cái này…thực tình tớ cũng không biết và quan tâm nhiều lắm. Nhưng được, tớ sẽ hỏi thăm vài đồng nghiệp của tớ…”

“Cảm ơn cậu. Ráng giúp tớ…”

Hoa cúp máy. Tôi bỏ lỏng chiếc điện thoại trên bàn đọc. Ngoài trời vẫn nắng gắt, trong phòng vẫn oi nực, lại không có lấy một làn gió nào. Tôi vào nhà tắm, tắm qua loa cho đỡ nóng. Tôi thay bộ đồ mỏng hơn, thấy dễ chịu hơn.Tôi ngồi vào bàn đọc, bật chiếc xách tay.

II.

Hôm đấy là ngày nghỉ. Thật sự tôi không có gì phải bận rộn. Việc ở cơ quan thì tôi thường kết thúc chóng vánh trong ngày. Hoặc giả chưa xong thì tôi cũng không thể đem về nhà vì đặc thù công việc. Nói chung, đến bây giờ tôi vẫn chưa thấy trên đời này có một việc gì đó quá gấp gáp, bận rộn.

Tôi nghĩ đến cuộc nói chuyện với Hoa. Chắc chắn phải giúp cậu ấy. Đầu tiên phải tìm hiểu về show “Rock Storm” đã.

Tôi vào trang chủ Google và gõ từ khóa “rock storm” – cơn bão rock. Không khó để biết được một vài thông tin cơ bản về show âm nhạc này.

Thời gian: 20 giờ ngày 26/4
Địa điểm: Sân Vận Đông QK7
Thành phần ca sỹ ban nhạc tham gia: gồm hầu hết các ban rock nổi tiếng cả nước.

Chuyến lưu diễn này kéo dài đến 7 tỉnh thành, được các nhà tổ chức kết thành “cơn bão” có một không hai, khuấy động toàn bộ thị trường âm nhạc vốn im lìm, và kích động người yêu rock cuồng nhiệt nơi mà nó đổ bộ. Và bây giờ, nó đổ bộ vào thành phố này.

Tôi nhìn danh sách tài trợ, có tên tập đoàn nơi tôi đang làm việc. Chắc chắn đây là một hoạt động của bộ phận Bán hàng và Maketing. Bộ phận này tôi không biết nhiều. Tôi chỉ quen được ba người, trong đó có hai cô đồng nghiệp dễ thương. Tôi biết cô không phải qua những trao đổi công việc, mà nhờ mạng xã hội Facebook. Facebook rất hữu dụng cho việc kết nối bè bạn. Những lần comment qua lại, và đọc những status của cô, tôi cũng biết được phần nào về cô. Đó là cô bạn dễ chịu. Tôi nghĩ thế. Không hiểu sao, tôi lại nghĩ cô có thể giúp tôi kiếm vài chiếc vé.

Trong danh sách các ban nhạc rock trình diễn, tôi thấy có Bức Tường. Không phải là ban này đã rã từ lâu hay sao? Tôi nhớ lại, thì ra họ chỉ tái hợp cho một chuyến lưu diễn đặc biệt nào đó. Trong tầm hiểu biết hạn chế về rock, Bức Tường là ban nhạc tôi yêu thích nhất. Những bài hát mà tôi nghe hồi đại học đã đi sâu vào tiềm thức. Tôi mở Winapp, một trình nghe nhạc mp3 - phổ biến, gõ vào ô tìm kiếm “Niềm tin chiến thắng”. Giọng hát Trần Lập mạnh mẽ âm vực cao, giai điệu hùng tráng làm tôi phấn chấn.

Tôi nhìn ra bầu trời, nắng vẫn chói chang, nhưng đã có xu hướng dịu lại, dù gì đã sắp về chiều. Không khí vẫn oi nồng. Tôi lại mở google và tra từ “lịch sử rock”.

Nhạc rock là một thể loại âm nhạc thường được trình diễn bởi các nhạc cụ chính như ghita, ghita basstrống. Bên cạnh, một số phong cách nhạc rock còn sử dụng các nhạc cụ dùng phím như organ, piano. Một số nhạc cụ khác thỉnh thoảng cũng được sử dụng trong nhạc Rock như harmonica, vĩ cầm, kèn flute, banjo, kèn melodica và trống timpani.

Nếu phải buộc phải phân biệt nhạc rock và một loại nhạc khác, tôi phải nói với bạn là bó tay chịu thua. Tôi vốn mù mờ về nhạc lý, lại không có ấn tượng một cách đặc biệt về Rock. Tôi chỉ thích nghe nhạc êm dịu, hoặc không thì là một thứ nhạc mà réo rắt, như rủ ngủ tôi trong suốt một đoạn dài, rồi lại đảo phách nhịp khiến tôi lại tỉnh giấc với thực tại. Với tôi, rock đồng nghĩa với thứ nhạc cuồng nhiệt, gào thét. Giờ thì tôi biết thêm, trong các bài hát rock thường có nhạc cụ ghi ta chủ đạo và ghita bass, trống. Lâu nay, tôi chỉ nghe nhạc loại rock nhẹ, mà người ta gọi là rock chậm, slow rock, kiểu như Bon Jovi với loạt bài “These days”, “Bed of rose”, “Always”…

Tôi vào zing, một trang mạng chứa đầy các bài hát, gõ vào ô tìm kiếm “Bed of Rose”, một hít của Bon Jovi. Nhạc bắt đầu dạo chậm, giọng hát khàn Bon Jovi cất lên. Tôi luôn thích giai điệu chậm rãi, vốn rất da diết, lay động kiểu kiểu như bài này.

Vừa nghe nhạc, tôi ngã người ra chiếc ghế bành, nhắm nghiền mắt, tĩnh lặng sắp xếp những gì đã xảy ra từ trưa. Một giấc ngủ trưa mộng mị với cảm giác đè nặng tấm thân, một cuộc gọi của Hoa nhờ tìm chiếc vé xem ca nhạc, và nhạc rock. Mọi thứ diễn ra tự nhiên, không có gì quan trọng, như đã từng diễn ra trong vài năm cuộc đời gần đây của tôi. Hẳn, nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, rồi đây tôi sẽ chẳng còn cảm giác về bất kỳ điều gì khả dĩ gọi là quan trọng.

III.

Tôi chợt nhớ đến nàng. Hơn hai tuần rồi, chúng tôi  không gặp nhau. Nàng bảo đang bận bù đầu cho những bài thi kết khóa; tôi không dám quấy rầy.

Chúng tôi làm quen nhau đã hơn 8 tháng,có thể không nhớ chính xác lắm, nhưng tôi vẫn cho đó là khoảng thời gian đủ dài khi nghĩ đến một kết cục nào đó nghiêm túc hơn. Nàng đọc một truyện ngắn của tôi trên mạng, thích nó và đã để lại những lời nhắn. Tôi trả lời. Chúng tôi chia sẽ vài mối quan tâm về văn chương, và đó là một tiền đề tự nhiên để chúng tôi trở nên thân thiết.

Tôi với tay lấy chiếc điện thoại đang để trên bàn viết, và bấm số nàng.

“Trời nóng nực quá. Em biết không, anh vừa thức dậy sau một giâc ngủ kinh hoàng với một cảm giác có một sức nặng to lớn đè lên ngực anh. Anh nhìn căn phòng có những bóng người lỡn vỡn áp sát vào thân anh. Anh cố hết sức vùng dậy…”

“Sự oi bức đã làm hỏng giấc ngủ của anh đấy. Em ở trong phòng mồ hôi đầm đề đây này. Nói điều này anh cảm thấy ngạc nhiên cho mà xem”

“Gì cơ?”

“Em đang khỏa thân đấy. Em nghĩ chỉ có như vậy mới khiến em thoải mái hơn thôi”

Tôi khẽ bật cười.

“Anh cười em đấy à. Thỉnh thoảng trời nóng em vẫn làm vậy đấy thôi”

“Là anh nghĩ đến hình ảnh em trần như nhọng đi lại trong căn căn hộ. Gợi cảm lắm đấy. Anh cá là thỉnh thoảng em vẫn lén nhìn trong gương và tự hài lòng về thân hình của em”

“Anh khéo tưởng tượng lắm đấy. Mà cũng đúng thật. Anh biết là phòng em có chiếc gương cao hơn 2 mét đặt ở phòng khác mà. Giờ em đang ngồi bệt xuống sàn, nhìn nhìn vào gương, tự hào về cái thân thể mà bố mẹ và thượng đế đã ban cho em. Và đang nói chuyện với anh. Mà anh đang nghe nhạc à. Em nghe một mớ âm thanh lùng bùng lắm đấy”

Tôi nhỏm dậy, với tay mân mê điều khiển chú chuột máy tính cá nhân trên bàn vặn nhỏ volumn Bon Jovi đang chơi bài Always.

“Anh thề là, nếu anh là một hàng xóm chung cư đối diện, anh sẽ kiếm cớ mà lãng vãng ở lan can cho mà xem”

“Nhưng anh đã không ở căn chung cư đối diện với phòng em, anh ở xa em quá”

“Cũng không xa lắm đâu. Hai đầu thành phố thôi mà”

“Xa đấy, cũng như anh hiện diện bên em, bằng một cách nào đó, nhưng anh thực sự chưa gần em”

“Thật thế sao?”

“Ờ. Chẳng hiểu sao em lại có cảm giác đó. Anh biết không? Có hai cảm xúc của em về anh. Một cảm xúc mà em cảm nhận được khi đọc những bài viết của anh. Chân thành, gần gũi. Một cảm xúc hoàn toàn trái ngược khi anh đi bên em; hoàn toàn xa lạ”

“Anh thì không nghĩ là mình đã tạo được hai cảm xúc thái cực ngược nhau đến vậy cho người thứ ba. Anh vẫn nghĩ là mình nhất quán trong từng suy nghĩ lẫn hành động đấy”

“Thì đó là anh nghĩ; tiếc là những gì em nghĩ lại không nằm trong tầm kiểm soát của anh. Thành ra cảm xúc của em thì anh không thể can thiệp được đâu”

“Thì anh không can thiệp. Nhưng anh vẫn rất muốn cái suy nghĩ của em về anh nhất quán. Và hơn lúc nào hết anh lại muốn gần em hơn. Cả lẫn suy nghĩ và biểu hiện bên ngoài của em. Hiểu anh chứ?”

“Nhưng; cái cảm giác của em lại không khiến em thấy là em phải tin vào lời anh. Nói thế nào nhỉ? Một cảm giác bất an, khi em lại nghĩ về mối quan hệ của chúng ta. Có lẽ chúng ta cứ xa xa như bây giờ, thì hay hơn.”

Bon Jovi đang cao trào với đoạn ref. Nàng dừng nói. Tôi nghe được nàng đang mân mê chiếc điện thoại qua những âm thanh rột roạt, phải để tâm lắm tôi mới nghe được.

“Anh vừa phát hiện được một quán bar chơi nhạc Jazz mới. Nhạc ở đấy hay, mà giá cả cũng phải chăng. Cuối tuần chúng ta đến đó nhé?”

“Đôi lúc em lại nghĩ anh là người hiểu rõ sở thích của em nhất. Đó cũng là một tiền đề tốt, nhưng có lẽ nhiều lúc vẫn chưa đủ. Cuối tuần này em lại có một vài việc. Cũng không có gì quan trọng lắm, nhưng em nghĩ tốt hơn là em phải giải quyết chúng”

“Thế thì, tuần kia vậy?”

“Em chưa biết được đâu”

Bản nhạc Always đã kết thúc. Không biết trong danh sách Winapp Bon Jovi có tiếp tục không. Khoảng lặng giữa hai bản nhạc kéo dài hơn mọi khi. Ít nhất tôi cảm giác vậy. Tôi tạm biệt nàng và cúp máy.

Tôi ngã người ra ghế bành, nhắm mắt miên man điểm lại quan hệ giữa tôi và nàng. Thật khó gọi tên. Nó lưng chừng. Chúng tôi không hẳn là bạn, cũng không hẳn là những người yêu nhau, mà đơn giản là người đồng sở thích chuyện trò hợp nhãn hơn mức bình thường. Cố nhiên, vẫn có những biểu hiện là tình yêu nhưng không rõ nét. Có một cảm giác là lúc tôi muốn bước qua cái ranh giới một bên lù mù sang bên kia là một tình cảm rõ ràng thì nàng lại ngần ngừ. Điều đó không khiến tôi thất vọng cùng cực, cũng không phải là chán nản như biểu hiện của nhiều chàng trai đang yêu khác. Có lẽ tôi cũng giống nàng, không quá hi vọng là mối quan hệ của chúng tôi sẽ đi đến một kết quả nào đấy.Tình thế này khiến tôi lại liên tưởng đến bài hát Con tim lằng nhằng của MLTR hay những mối tình đầy rối rắm trong các bộ phim Vương Gia Vệ.

Thành ra, tôi và nàng vẫn cứ lưng chừng.

(còn tiếp)

3 nhận xét:

  1. Có khá nhiều chi tiết thật, chú này, thực hư lẫn lộn...
    Nhưng thú vị, cuộc sống vẫn thế và nên thế... có thực có hư, trong hư có thực và trong thực có hư...

    Trả lờiXóa
  2. hehe, cảm ơn anh. dựa vào nhưng chi tiết có thật rồi sáng tác thêm mà.

    Trả lờiXóa
  3. ơ dưng mà bài này e đọc đi đọc lại rùi, ở đâu í, lâu rùi cơ, e ko nhớ nữa ka Giảng àh

    Trả lờiXóa