Thứ Tư, 24 tháng 11, 2010

Trăm năm cô đơn

Tới thích và phục ông này: Gabriel Garcia Márquez – nhà văn viết bằng tiếng Tây Ban Nha vĩ đại nhất, người đã đạt giải Nobel văn chương vào năm 1982 – luôn được nhiều người ngưỡng mộ. Ông có một cá tính độc đáo, một văn tài có một không hai, có lẽ là nhà văn nổi tiếng nhất hiện tại. 
Tớ biết ông này đã khá lâu, đâu từ những năm cuối của thế kỷ 20 cơ [nói cho dữ dằn vậy thôi, chứ đó là những năm 9 mấy đó bạn]. Được biết, ông có hai cuốn tiểu thuyết đã trở thành “kinh điển” gây xúc động cho bao thế hệ độc giả, đó là “Trăm năm cô đơn” và “Tình yêu thời thổ tả”.
Tuy thế tớ cứ chần chừ, vì nhìn độ dày hai cuốn này là ngán. Cách đây vài tuần quyết tâm đọc văn ông này, xem nó vĩ đại tới cỡ nào, thế là khuân “Trăm năm cô đơn”, Tình yêu thời thổ tả về nhà với mục đích “xóa mù” Marquez. 

Thứ Ba, 16 tháng 11, 2010

Murakami & Akio Morita

Mấy nay thời tiết Sài Gòn rất tuyệt. Buổi sáng trời dịu, ban ngày mát mẻ, chiều tối thỉnh thoảng lại bồi vài cơn mưa mát lạnh. Đêm đến lành lạnh; nằm ngủ phải đắp chăn. 
Thời tiết thế này ăn tốt, ngủ tốt, hút tốt, chích tốt, và…viết cũng tốt.
Hehe.

***

Khoảng giữa đến cuối thế kỷ 19, Nhật Bản và Việt Nam vẫn chìm đắm trong “không gian phong kiến”, “không khí văn hóa Trung Hoa”. Giới trí thức hai nước đã xuất hiện những mầm mống tư tưởng cách tân. Ở Việt Nam có Nguyễn Trường Tộ, ở Nhật Bản có Fukuzawa Yukichi (Phúc-Trạch Dụ-Cát).

Thứ Hai, 15 tháng 11, 2010

Một "xen" hấp dẫn

Chúng ta đồng ý với nhau rằng: thỉnh thoảng trong cuộc sống chúng ta thường mắc bệnh nghề nghiệp. Nghĩa là thường hay nhìn nhận mọi vấn đề theo con mắt chuyên môn mà chúng ta được đào tạo.
 
Ví như: người bác sỹ nhìn đâu cũng thấy vi trùng; nhà báo thấy đâu cũng tiêu cực; nhà văn thấy đâu cũng hình tượng nhân vật; người kế toán nhìn đâu cũng thấy đầy con số; người làm IT thì thường hay nghĩ về “nếu”, “thì”…

Đại loại thế.

Nghề nghiệp tôi là cảnh sát; nhưng hơi đặc biệt tí, tôi được đào tạo chuyên môn “tâm lý tội phạm”.

Phải nói trước như vậy, để lý giải một điều là: mọi sự vật, hiện tượng trong đời sống diễn ra xung quanh đều không thoát khỏi cặp mắt quan sát tinh tế, và những lý giải mang tính logic của tôi.

Vào một buổi tối, hơi mưa lạnh, trên một đoạn đường ở đâu không rõ, vắng bóng người , có một cô gái bước chậm, nặng nề trông vô cùng bất đắc dĩ. Cô gái ấy đang gặp một điều gì đau khổ trong cuộc sống. Tình duyên? Công việc? Gia đình? Tôi chưa biết, vì chưa đủ dữ kiện để có thể mang lại một kết luận khả dĩ có thể tin tưởng.

Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2010

Đài hoa hồng (2)

IV.

Những ảnh hưởng xã hội của nền nhạc rock n roll mang tầm cỡ thế giới và mang tính bao quát. Không đơn giản chỉ là một thể loại nhạc, rock n roll ảnh hưởng tới phong cách sống, thời trang, thái độ, và cả ngôn ngữ. Ngoài ra, nó còn đóng vai trò quan trọng trong việc giảm thiểu các cuộc chiến tranh nội chiến bởi cả người Mỹ gốc Phi và các thanh niên Mỹ da trắng đều thích thể loại nhạc này.
(Wikipedia)

Sáng thứ hai, trời bỗng nhiên đổ mưa. Cơn mưa đầu mùa làm dịu bớt không khí nóng nực mùa hè. Khi tôi đang êm đềm trong giấc ngủ, trời nổi con giông, khiến tôi giật mình choàng tỉnh.  Cơn mưa kéo theo khí lạnh, khiến tôi phải lấy chăn đắp lên mình,  nằm nghe những giọt mưa sột soạt. Chẳng suy nghĩ bất cứ điều gì,  và tôi lại chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Tôi thức dậy 6h sáng, xỏ giày, đi xuống công viên gần khu chung cư chạy đôi vòng. Trên những cây me, rặng dâm bụt, vạt cỏ vẫn còn vương lại những giọt mưa. Một vài ổ gà nước hãy còn lênh láng. Mưa đã tạnh nhưng trời vẫn hãy còn mây đen. Bầu trời nhuốm một màu đen nhạt.

Tôi lái con Honda lắt léo trên những con đường, ngã rẻ quen thuộc, như một nếp thường lệ đã in sâu vào tiềm thức. Thậm chí tôi không cần có ý thức, thì đã sẵn một lộ trình. Tuần mới, ngày mới, được tô vẽ thêm điều đặc biệt: những cơn mưa đầu mùa làm lòng người ấm lại vẫn không làm tôi ấm lên, hoặc thêm một chút nào mới mẻ. Tôi vẫn bắt đầu một ngày, một tuần, với những hành động quen thuộc, mà vẫn tôi vẫn không chắc chắn là mang đến cảm hứng hay là một nếp mòn buồn tẻ. Buổi sáng thứ hai tiếp diễn như trước đây vốn nó vẫn thế; vã chăng lại làm chắc chắn hơn tình trạng chưa bao giờ thấy điều gì là thực sự quan trọng của tôi.

Tôi chợt nhớ đến bài Monday Morning, tôi lục lại, tìm trong ký ức một đoạn nhạc dạo trong trẻo, cùng giọng hát ngọt ngào cô ca sỹ MARIA MENA

Thứ Tư, 10 tháng 11, 2010

Đài hoa hồng (1)

P/S: Truyện này có một vài chi tiết thực tế, nhưng không phải là tất cả. Mong bà con đừng suy diễn nhé.
I.

Đồng hồ chỉ 3 giờ khi trời đổ về chiều. Tôi uể oải thức dậy sau giấc ngủ trưa không lấy gì làm thoải mái lắm . Cái oi giữa trưa tháng bảy như ngưng hết hơi nóng vào đây, nơi có căn hộ tại một chung cư cũ kỹ tôi đã sống từ cách đây hơn hai năm. Đang ngủ, tôi cảm giác hình như có một bàn tay vô hình nắm lấy toàn thân. Nặng nề, nghẹt thở. Tôi cố vùng vẫy, hai lần, rồi lại cố hết sức bình sinh choàng tỉnh dậy. Cảm thức mơ hồ huyền ảo như bị chặn lại, tôi mở mắt nhìn lên trần, đảo mắt nhìn xung quanh. Một chiếc vô tuyến đầu giường, một tủ sách, một bàn viết, một cái cửa sổ nhìn ra cái giếng trời của khu chung cư. Mọi thứ thân thuộc, êm đềm, nguyên vẹn kéo tôi lại thực tại.

Nóng nực. Tôi ra khỏi giường, lại tủ lạnh tìm một lon bia, hớt một ngụm rồi đi ra lan can hóng mát. Ngoài trời,  nắng cô động một chất lỏng đặc sánh. Một vài làn nhỏ yếu ớt tìm đến làm dịu bớt chút oi nồng. Tôi đảo mắt nhìn quanh, hai ba căn nhà chung cư 3-4 từng vẫn im lìm trong nắng. Không gian tĩnh mịch, văng vẳng đâu đó nhà ai đang mở Bon Jovi với bài These days.

“Một người đàn ông già, cô đơn thu mình dưới một gốc đường vắng trong đêm lạnh”

Tôi lại nhìn vào căn hộ vắng của mình. Không một bóng người, chợt thấy mình cô độc như người đàn ông trong These days mà Bon Jovi hay ngâm nga.

Thứ Sáu, 5 tháng 11, 2010

Gió Phương Nam

Ps: Truyện ngắn này nhẹ nhàng và cảm động. Khá hay.  Thời gian trôi đi. Bạn nói bao điều, bạn sầu muộn và bạn nghĩ mình đến chết đi được vì chúng, rồi một vài năm sau, đó chỉ còn là một kỷ niệm.
Gió Phương Nam
Le Clézio (Nobel văn học 2008)
Tôi không còn nhớ rõ ngày tôi gặp Maramu lần đầu tiên. Tôi vừa bước ra khỏi tuổi thơ, còn cô, cô đã là một phụ nữ. Cô tên là Jehanne, nhưng người ta gọi cô bằng cái tên maohi(1) của cô, Maramu, Gió Phương Nam.
Hồi đó cha và tôi sống trong căn nhà bên bờ biển, ở Punaauia. Ông làm bác sĩ tại bệnh viện Mamao. Cha ly thân với mẹ khi tôi lên chừng sáu hay bảy tuổi. Kỷ niệm tôi còn lưu giữ là tiếng cười, là giọng nói khẽ ngân nga của bà. Chính vì bà mà cha tôi đã đến đây lập cư, thế rồi bà bỏ ông để đi theo một ông người Mỹ đến Los Angeles. Cha bảo mẹ bỏ đi là vì cha không còn làm mẹ vui cười nữa. Ông dẹp bỏ tất cả những gì có thể nhắc ông nhớ về mẹ, những bức thư, những tấm hình, kể cả những món đồ mỹ nghệ bà mua. Dẫu vậy, một hôm tôi tìm thấy một bức ảnh cũ, chụp hồi họ mới cưới nhau. Hai người đứng trên boong một con phà, giữa những người khác. Bên ông, trông bà bé nhỏ và mảnh khảnh, với khuôn mặt Á Đông và mái tóc màu đồng. Tôi đã giữ bức ảnh trong phòng mình, bỏ vào một chiếc hộp bí mật mà tôi dùng để đựng những thứ quan trọng. Rồi cuối cùng tôi quên bẵng nó đi.

Maramu là con người kỳ lạ nhất mà tôi từng biết. Cô có thể bất chợt vào nhà chúng tôi, như một nữ thần với làn da sẫm, khuôn mặt thơ trẻ, đôi mắt hiền từ và cách xa nhau, và khi cái nhìn của cô trở nên mệt mỏi, con mắt trái lảo đảo khiến cô nhuốm vẻ thẫn thờ. Đặc biệt nhất là cô có mái tóc đẹp tuyệt trần, bồng bềnh và đen nhánh, nó trùm lấy người cô và buông ngang hông như một món đồ trang sức hoang dã.

Thứ Ba, 2 tháng 11, 2010

Tin tức về một vụ kẹt xe

Cách đây 2 năm, đường phố SG đầy lô cốt, mình nghĩ đến một viễn cảnh như câu chuyện này. Hóa ra bây giờ đã thành sự thật: một người dân đã kiện cái lô cốt!

“Nhiều người biết kẹt xe có tác hại nghiêm trọng thế nào, nhưng ít ai biết nó có một tác dụng to lớn là…làm chậm nhịp sống xã hội vốn quá gấp gáp!”
 
(Mạn phép NV Gabriel Garcia Marquez được nhại tựa đề tác phẩm nổi tiếng của ông đặt cho entry này)

Ngày 15.10, Toà án nhân dân thành phố H. thụ án một vụ kiện hi hữu trong lịch sử ngành tư pháp nước nhà: lần đầu tiên một nhóm công dân kiện một vật thể vô tri vô giác: cái lô cốt!

Theo cáo trạng: Hồi 8h15, ngày 14.10, tại km số 000 đường Khắp Nơi, kề lô cốt A, cách SVĐ bóng đá “Công viên các lô cốt” 20m, phố H. xảy ra một vụ kẹt xe nghiêm trọng, kéo dài 3h liền, gây thiệt hại không kể xiết. Dân tình xôn xao. Nhóm công dân X đệ đơn kiện lô cốt Y. Toà án bối rối. Do sức ép mãnh liệt của công luận, miễn cưỡng thụ lý.