Chủ Nhật, 13 tháng 2, 2011

Xuân, Hạ,Thu, Đông...rồi lại Xuân...(*)

Thứ bảy bắt đầu những công việc đầu tiên tại TT6 MobiFone - Biên Hòa. Công việc khiến mình đi nhiều hơn những ngõ ngách đường phố Biên Hòa. Thật sự, kể từ lúc học xong Trung học đến giờ, mới có thời gian để ý hơn đến Biên Hòa, quả thật Biên Hòa ngày nay khang trang hơn, đường sá rộng hơn, người đông đúc, giàu có hơn cái hồi mà mình mới chân ướt ráo vào miền Nam.

Cà phê Góc phố - sáng thứ bảy, bất ngờ gặp bạn Cường và hai chị em cô bạn mà bạn í đang đeo đuổi. Nói chuyện xem phim, những bộ phim đang chiếu trong dịp Tết: Công chúa tóc mây, Cô dâu đại chiến... Cường bảo: chờ mày review một bộ nào đó rồi tau đi xem. Nhìn lại đã lâu mình không có review bất kỳ bộ phim nào. Những bộ phim mình đã xem qua, nhưng ít có bộ nào đọng mãi trong tâm trí. Những bộ phim hài hước nhẹ nhàng, xem đó rồi cười đó, khóc đó, rồi tuốt tuột tuột chạy khỏi trí nảo một cách vô tình nhất...

Một cái tết đã qua, chúng ta đang sống trong những ngày đẹp nhất của mùa xuân chín. Mùa xuân, mùa đẹp nhất trong năm, mùa được ví như tuổi trẻ, giai đoạn đẹp nhất của đời người. Xuân qua, Hạ tới, Thu sang, Đông về...rồi lại Xuân...bốn mùa trong năm, nối tiếp nhau đến, dắt tay nhau đi không ngừng nghỉ, nhưng không hề vô tình, nó chứng kiến bao điều hỉ, ái, nộ của con
người.

Một câu chuyện đẹp như mơ, nhiều bất ngờ, nhiều chiêm nghiệm, và chắc chắn để lại ấn tượng sâu đậm trong chúng ta...

Ở một nơi thâm sơm cùng cốc, giữa một chiếc hồ lớn có một ngôi chùa nhỏ. Ở đó có một nhà sư thanh bạch đang sống cùng một chú bé mồ côi. Lúc này đang là mùa xuân: nhà sư và chú bé sống an lành bên nhau - sáng chiều tối họ cùng nhau nhìn hoa nở rộ ven hồ, những đàn én bay lượn của mùa xuân, những từng mây trên không của mùa thu, cái giá rét của mùa đông một cách êm đềm và hạnh phúc. Mùa xuân, là mùa của tuổi trẻ: chú bé ngày nào đã trở thành một chàng trai khôi ngô tuấn tú. Và có một sự kiện xảy ra: một bà mẹ đưa một cô gái con mình lên chùa nhờ nhà sư chữa bệnh. Chàng trai và cô gái tuổi đôi mươi gặp  nhau, rồi có tình ý, lửa gần rơm lâu ngày bén. Họ rạo rực bên nhau, và rồi không thể giữ nổi mình, họ đã cùng nhau lén lút hái trái cấm,  ngày ngày sống trong hoan lạc.

Nhà sư biết chuyện: nơi thanh tịnh không thể để những chuyện như vậy xảy ra. Cô gái cũng đã hết bệnh. Cô từ bỏ ngôi chùa, chàng trai về lại quê - là một thành phố lớn. Chàng trai và cô gái quyến luyến. Mấy ngày sau, chàng trai cũng theo cô mà ra đi, đi theo tiếng gọi tình yêu.

Còn lại một mình nhà sư cô độc trong ngôi chùa nhỏ bé. Nhưng ông không cô quạnh, vì quanh ông đã có bốn mùa thiên nhiên. Và đó cũng là lúc mùa xuân chấm dứt.


Mùa hạ đến: chàng trai bây giờ đã là một người đàn ông ba mươi từng trải. Một hôm anh ảo não quay trở lại ngôi chùa, nơi anh đã lớn lên, với một tâm thần hoảng loạn: là vì anh đã giết vợ anh, bởi vì không chịu nổi một sự thật là: cô gái đã hết tình cảm với anh.

Một lần nữa, nhà sư lại giang tay cứu rỗi. Con tưởng con khổ ư? Người khác cũng khổ,theo cách riêng của họ. Con phải chấp nhận thôi, vì cuộc đời là thế.

Mùa hạ bừng cháy trên đỉnh cao của đời người: cảnh sát lần theo và đến ngôi chùa. Một cuộc đấu súng diễn ra giữa cảnh sát và chàng trai - giờ đã là tội phạm giết người. Có đổ máu. Vị sư già cố gắng thuyết phục chàng trai buông dao đầu hàng. Chàng trai chấp nhận. Để hối lỗi, chàng đã khắc một bài thơ lên sân chùa.

"Sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc, thọ tưởng hành thức diệc phục như thị…"
 
Mùa hạ rồi cũng kết thúc một cách yên ả. Chàng trai theo cảnh sát về thụ án...

Mùa thu đến, nhà sư già viên tịch.

Đông tới, cũng là lúc chàng trai mãn án trở về chùa. Cảnh cũ còn đó, người xưa đâu mất. Chàng nhặt hài cốt cúng bái vị sư già, sửa sang lại ngôi chùa, và bắt đầu một cuộc sống mới. Chàng chăm chỉ rèn luyện thể lực, sống hòa cùng thiên nhiên, đọc kinh sách.Trong giá rét, chàng khổ ải luyện tập, để trở thành một chàng trai kiên cường, thấu hiểu sự đời, như chuốc một phần lỗi lầm ngày xưa.

Xưa kia, khi còn nhỏ chàng chơi trò chơi cột vào đầu những chú ếch đáng thương những cục đá nặng khiến chúng không nhảy được. Bây giờ, chàng tự quàng dây vào cổ lôi kéo một tảng đá lớn, chàng đưa tượng phật lên đỉnh núi cao nhất gần đó, để ngày ngày nhìn lên đỉnh núi, nơi có tượng phật minh chứng cho sự sám hối của chàng.

Cũng mùa đông năm đó, một thiếu phụ khác đến chùa, lại bỏ lại một đứa trẻ. Lịch sử đã lặp lại. Chàng trai trẻ ngày xưa trở thành vị sư đứng tuổi, nuôi dạy một đứa trẻ mồ côi. Và đó cũng là khi mùa đông kết thúc...

Một mùa xuân nữa lại đến: chú bé ngày càng lớn lên: khôi ngô tuấn tú, bay nhảy hòa mình khám phá thiên nhiên: rừng cây, sông suối, những chú rắn, chú ếch. Hai thầy trò sống an nhàn tự tại và nhìn những mùa tươi đẹp trôi qua...

Và kìa, chú bé nhỏ lại chơi trò quàng vật nặng vào cổ những chú ếch...

Xuân, Hạ, Thu, Đông...rồi lại Xuân...của đất trời. Sinh, Lão, Bệnh, Tử...của con người. Con người chỉ là một sinh linh nhỏ bé giữa đất trời. Bốn mùa trôi đi,  con người ai cũng sẽ trải qua những giai đoạn: hạnh phúc với tuổi thơ, tuổi trẻ, rồi vì vô minh mà gây đau khổ cho mình và cho người, rồi sám hối, và cuối cùng lại tìm thấy hạnh phúc từ những gì đã trải qua, những gì đã thấy, những gì đã nghĩ...

Và có lẽ, xuân của mình đã cạn ngày, sắp sang hạ rồi...


(*) Phim Xuân Hạ Thu Đông...rồi lại Xuân của đạo diễn Kim Ki Duk, Hàn Quốc.

2 nhận xét: